ANH YÊU EM

TP.HỒ CHÍ MINH , NGÀY 10/11/2013

Gửi đến công chúa nhỏ của tôi.

Mưa Sài gòn bất chợt đến rồi bất chợt đi ,sao đêm nay sao kéo dài và lạnh đến thế ,soạn một tin nhắn nhưng lại không gửi ,nằm nhưng lại không ngủ, thôi thì mưa khẽ hát , mình nghe vậy ,mưa cứ rơi cùng với nỗi nhớ của tôi , thế đó công chúa nhỏ của tôi ,nhớ là như thế đó.
Chạy xe dưới ánh đèn thật chậm, thật chậm và vài lần nhìn lại phía sau cũng không phải lần đầu tiên nhưng lòng nao nao khó tả thật ,sao nay cái gì cũng lạ lạ, vẫn con đường đó, có lẽ cái không khí se se lạnh, không gian vắng lặng hình như tui đã quen với cái không khí đó rồi, tiếng nói của ai đó rồi và đôi khi chạm tay ai đó hơi ấm của tay người đó chạm vào tay tui, cảm giác đó, cảm giác đó thật tuyệt, tui vui lắm, tui cười...
Để rồi không khí hối hả, nhộn nhịp của Sài Gòn làm tui lạc lõng, cô lạnh, tui muốn đi đâu đó đi để xua tan cái cảm giác đó đi. Ngồi nhìn vào điện thoại mà không biết tại sao nữa tưởng chừng như đang chờ tin nhắn của ai đó, cảm giác đó tui chỉ muốn cầm đt lên điện thoại cho người đó rằng tui nhớ nhiều nhiều lắm .Đứng lặng một mình giữa không gian tĩnh lặng này, sao chợt thấy mình bé nhỏ quá, lạc lõng quá ,... hạnh phúc làm sao ...